
Ảnh: Thu Trần
Về triễn lãm “Mưỡu”
Âm hưởng réo rắt của ca trù đã dẫn lối tôi đến một miền đất mà có lẽ, việc neo đậu tại đây đã phần nào giải thoát cho chính ngôn ngữ nghệ thuật mà tôi nương tựa.
Từ những làn khói mây bay lên vương vấn, tiếng ca ả đào vang vọng: “Non xanh xanh – nước xanh xanh…” của biết bao đào nương, nghệ nhân từ cụ Quách Thị Hồ, cụ Kim Đức, nghệ sĩ – tiến sĩ Bạch Vân… Chỉ nghe thôi mà cảm nhận, thẩm thấu và chẳng thể thốt nên lời. Họ đã cất lên tiếng ca bằng chính sự day dứt, khắc khoải của mình, như chính con tằm mãi rút ruột nhả tơ!
Những cấu tứ bay bổng, những thân phận ca nương từng hát cho người đầy những ánh hồng, nhan sắc rồi lụi tàn, sau cùng lại trở thành một dòng âm nhạc tuyệt thế, có tráng, có bi. Dù là ngọn cỏ, nhành cây hay bất cứ thân phận nào, trải qua những cung sâu trầm mặc, ca trù luôn giúp tôi gửi gắm tiếng lòng mình vào đó. Chính vì thế, tôi muốn hát ca trù bằng ngôn ngữ của riêng tôi thông qua hội họa và sắp đặt đương đại.